Văn Chương M.T

Nghe Văn Chương thì hơi to to, các tác giả cứ "trút bàu tâm ... lý sự" vào đây cho mọi người thưởng thức từ những bữa cơm đạm bạc nhất cho đến những "đêm sung sướng" nhất !!! ???

Hồi ký, kể chuyện ... thoải mái !

Văn chương MT

Re: Ngôi nhà không có cửa

HT 20/12/2012
SÂU SẮC TUYỆT VỜI .Đọc và được sống lại khoảnh khắc .....tuyệt vời

Re: Ngôi nhà không có cửa

HT 20/12/2012
SÂU SẮC TUYỆT VỜI .Đọc và được sống lại khoảnh khắc .....tuyệt vời

Re: Ngôi nhà không có cửa

Bồ câu. 20/12/2012
Đọc chuyện bác Ngốc viết, trái tim bỗng rướm máu...sao giống tâm trạng mình quá..

Thôi thì Anh Hoàng điên ơi...anh về với em đi,.em sẽ xây cho Anh căn nhà có cửa chính khoá bằng ổ khoá to đùng, mượn của em gái khoá giữa..và xung quanh nhà là những ô cửa sổ nhỏ, được che chắn bằng nhiều thanh sắt dọc ngang sơn màu trắng thanh khiết dịu dàng để ko ai đột nhập vào làm tổn thương anh nữa....em sẽ nguyện làm osin hàng ngày dâng cọ, nâng màu để anh tha hồ tác nghiệp vẽ vời, âu yếm đặt vào lòng bàn tay anh chiếc best pen để anh dồn hết tâm tư giải bày trên trang giấy thơm mùi gỗ mộc mạc....
Nhưng lúc đó chỉ có mỗi mình riêng em thưởng thức, mà trình độ Văn hoá lùn như em chỉ tổ kìm hãm Tài năng anh mà thôi...trái tim hiền hoà của em như mặt nước hồ thu phẳng lặng, êm đềm, nên thơ..để Anh ngập chìm trong ảo mộng, rồi đến một ngày nào đó khi tỉnh ngộ ra, Anh cũng sẽ ngao ngán và chán nản rời bỏ em, rời bỏ căn nhà có những cánh cửa kín bưng, khô khan ko bóng người qua lại, nằm im lìm bất động dưới chân núi thanh vắng....
Thôi thì Anh cố gắng bơi ra biển lớn dù chông gai bão tố nhưng nơi đó trong vòng tay những người bạn hiền, Anh sẽ thỏa chí bơi lội vẫy vùng...Anh vẽ có người khen, kẻ chê, Anh viết có người gật gù tán thành có kẻ phản đối...nhưng trên tuyệt vời là đâu đó ko chỉ riêng em, vẫn có bóng dáng những nàng tiên âm thầm bay lượn lờ quanh Anh,để khi cần sẵn sàng hun lủng hai má, cho ẩn nét duyên của hai lúm đồng tiền được đóng dấu bởi thời khắc thăng hoa của tâm hồn nghệ sĩ điên như Anh....
Hoàng điên ơi...rồi đây Anh sẽ bị tâm thần nặng hơn ...lúc đó hãy về với em...tâm hồn nghệ sĩ như anh sẽ "cả thèm chóng chán", cứ như một con chim sổ lồng, bay chuyền từ cành này sang cành kia, ở đâu cũng có hương thơm cỏ lạ, ở đâu cũng có những cay đắng lọc lừa, thôi thì ta về ta tắm ao ta...còn ko thì anh tìm quỷ Vương, chiếc ghế trưởng phòng nhân sự phòng 69, em đã dùng đại bác tên lửa bắn chốt cửa giữ chỗ cho Anh rồi...
Anh sẽ vui thôi mà...Anh yêu !!!!!!!!


Re: Re: Ngôi nhà không có cửa

hh 20/12/2012
trời ,ước gì mình là " Hoàng điên" để có nàng nguyện làm osin nâng cọ, nâng màu ,rồi được hôn lủng má sứt môi...huhuh mình bắt đầu ganh tị với tên " Hoàng điên" ,nhất là cái tên tác giả dám sinh ra nó;
Bớ....bớ " Ngốc tử"

Re: Re: Re: Ngôi nhà không có cửa

Lãng Tử 20/12/2012

Ô ! giá như tác giả ''ngôi nhà không có cửa '' kết thúc với câu cuối là
-- Thằng Hoàng ........H.... đó mà điên .....
Gắn thêm câu cuối của Bồ câu
-- Anh sẽ vui mà .....Anh yêu !!!!!
Thì cái ông điên ...điên ...tóc xoăn xoăn này sẽ sướng rên mấy tháng trời ....chứ hai cái kết như vầy mà Hờ.....Hờ ....không ĐIÊN mới lạ .

Re: Ngôi nhà không có cửa

K.đen 20/12/2012
Và một lúc nào đó trong quãng đời còn lại , hắn ước được sống trong ngôi nhà không có cửa ...! Lòng hắn bộn bề , đau đớn ... Nhưng hắn tự nhủ ! Không bao giờ ,không bao giờ.......

Re: Ngôi nhà không có cửa

Fan ngốc 22/12/2012
Ngốc ơi, giọng văn của ngốc khi thì vui thiệt vui..khi lại buồn thiệt buồn .."siêu sao" đấy, tông nào cũng chơi được...mọi người đều muốn ngốc vui, đó là tình cảm lớn nhất không phải ai cũng có được..
Điều gì là ảo tưởng hay sự lầm tưởng. Đối với ngôi nhà ai cũng đầy nhiệt tình với ngốc... Có lẽ do ngốc đang bị xuống tinh thần vì một "đối tượng riêng" nào đó của mình...rồi tưởng như "đất trời sụp đổ dưới chân".. .
tranh vẽ của fan vẽ hòai vẫn còn thấy xấu nên chưa gởi cho ngốc duyệt bài dùm, ngốc đừng buồn nữa.., ngòai đời trông cũng "có lý" lắm sao cứ tự "nhát" mình hòai vậy...cứ nói chuyện tiếp với các bạn đi...một ngày mới lại bắt đầu mà... cố lên ngốc à..

Re: Fan ngốc

NgT.K2 22/12/2012
He he.....Fan ơi là fan, bữa ni chắc fan uống lộn thuốc rồi hả.....he he...
Ảo tưởng thì chưa thấy nhưng mà fan đã hai lần lầm tưởng trong một còm......he he
Một nè : chẳng có đối tượng riêng nào làm Ngốc buốn hết, hay là fan cho rằng bài viết "buồn...tào lao" của Ngốc là do Ngốc buồn mà ra ??....he he....nếu vậy thì những tác giả chuyên viết truyện tình cảm phải buồn có khi cả năm trời để hoàn thành cuốn tiểu thuyết. ...!!!...he he....Hồ Biểu Chánh hay Bà Tùng Long còn sống chắc cũng phải khóc mà không có giọt nước mắt nào vì chèm nhẹp trong tiểu thuyết hết rồi còn đâu ?!!
Thứ hai, ...Uhm !...chuyện này....lại một lần nữa Ngốc phải xin lỗi cái người mà Fan gặp ngoài đời nữa rồi.....Thôi thì Ngốc phải vậy thôi. Ngốc xác nhận là Fan đã lầm người và Ngốc hy vọng sẽ có ngày giáp mặt Fan bằng...... một tín hiệu báo trước.
Hãy tha cho....ngoài đời trông cũng "có lý"....nghen Fan.
Cuối cùng :Ngốc vẫn bình thường thôi mà chứ có bị tự kỷ đâu ! chẳng qua lúc này ít còm hơn lúc trước do "bị đì" nên công việc căng quá làm tối tăm mặt mũi luôn đến trang web Ngoctuk2 cũng phải nhờ mấy ace bạn bè "bảo kê" dùm....Ngốc rất cám ơn sự quan tâm của Fan,- Chúc Fan luôn khỏe

Re: Re: Fan ngốc

Fan ngốc 01/01/2013
Ngốc ơi xin lổi...Qua trang web ngoctu khóa 2 tự nhiên thấy "lạnh " quá vì ngốc "giỏi" hơn mình tưởng. Giống như "vua di hành" làm cho kẻ thường dân vô tình mạo phạm. tầm kiến thức của fan còn yếu, có thể không hiểu hết những ý tưởng lồng ghép của bài viết đâu nên suy diễn lung tung ...lần nữa xin lổi nghe...Năm mới Chúc ngốc có nhiều niềm vui..Công việc thuận lợi..ai "đì" ngốc sẽ bị sao chổi quét, cho "đường bay" của ngốc luôn luôn tốt đẹp...

con Ếch lãng tai

NgT.K2 04/10/2012

Một bầy ếch đi dạo trong rừng và có hai con bị rơi xuống một cái hố sâu. Tất cả các con ếch còn lại trong bầy đều bu quanh miệng hố để kéo chúng lên. Nhưng khi thấy cái hố quá sâu, cả bầy liền nói với hai con ếch rằng chúng chỉ còn nước chết mà thôi.
Hai con ếch bỏ ngoài tai những lời bình luận đó và cố hết sức nhảy lên khỏi hố. Những con ếch kia lại nói với chúng đừng nên phí sức, rằng chúng chỉ còn nước chết.
Sau cùng, một con ếch phía dưới nghe theo những gì cả bầy đã nói, nó bỏ cuộc và ngã lăn ra chết trong sự tuyệt vọng.
Con ếch còn lại tiếp tục cố gắng nhảy. Một lần nữa cả bầy xúm lại và thét lên khuyên nó hãy thôi. Nó càng nhảy mạnh hơn nữa. Cuối cùng nó nhảy được lên bờ. Cả bầy vây quanh và hỏi nó: "Anh không nghe tụi tôi nói gì hay sao?". Thì ra con ếch này bị lãng tai. Nó tưởng cả bầy ếch đã động viên nó suốt khoảng thời gian vừa qua.

Có một sức mạnh sống và chết nơi miệng lưỡi chúng ta. Một lời động viên khích lệ cho một người đang bế tắc có thể vực người ấy dậy và giúp anh ta vượt qua khó khăn. Nhưng cũng lời nói có thể giết chết một người trong cơn tuyệt vọng. Do đó, hãy cẩn thận với những gì chúng ta nói ra. Bất kỳ người nào cũng có thể nói những lời hủy diệt để cướp đi tinh thần của những người đang ở trong hoàn cảnh khốn khó. Quý báu thay là những ai dành thì giờ để động viên và khích lệ người khác

Chuyện Phiếm về Tiên nữ

NgT.K2 18/09/2012
(Tặng những người bạn cùng trường MTĐN)

"Trời Đất rộng mênh mông nhưng hễ cứ quay đầu lại là thấy ... Bà Xã" !
Truyện xưa kể rằng có một chàng họ Ngốc tên Tử tay cầm xấp giấy hay đi lang bạt kỳ hồ!. Chàng ta một hôm không biết lang thang thế nào mà lạc lối vào Thiên Thai, lấy được vợ Tiên nhưng cuối cùng vẫn phải quay về tìm lại bà vợ cũ thì không còn nữa
Nhiều người cho chàng Ngốc này có phước mà không biết hưởng, người ta tu cả đời mà chưa chắc đã lấy được vợ "đẹp như Tiên" mà ông này lấy được một nàng Tiên thứ thiệt thì lại "bỏ đồn" mà chạy!
Hình như chàng Ngốc này có nỗi khổ riêng nên mới phải ... "bỏ cả dép…chạy lấy người".Hông thấy trong truyện nói là chàng này làm nghề ngỗng gì, hình như ngày xưa là bạch diện thư sinh…..(Hổng có méo mó zì tới Hắc diện nghen)… chắc là vì cầm xấp giấy báo … học trò mà đi lang thang như thế thì chắc cũng phải học ở trường nổi tiếng cỡ ...Mỹ Thuật Đồng Nai
He he…học trò MTĐN đi "lạc" qua các trường Trung Học Ngô Quyền hay là Trưng Vương, Gia Long, Marie Curie v...v là thường chứ sao lại đi lạng quạng vào rừng để đến nỗi không biết lối về?
Cũng chẳng thấy nói chàng Ngốc này có tài năng gì đặc biệt hoặc là đẹp trai ra sao mà lại lấy được vợ Tiên một cách dễ dàng (!) chẳng lẽ trên đó cũng có cảnh "Trai thiếu, Tiên ... thừa" ?
Hay là chàng ta làm nghề chẻ củi mướn !, khỏe thì có khỏe nhưng mà chẻ củi mướn thì chắc học hành hổng tới nơi tới chốn chữ nghĩa đâu mà tán được Tiên, kể cũng lạ, ngày nào cũng chỉ có một việc đi chẻ củi mà vẫn lạc đường.
Nhiều người thường nói “ Hay hổng bằng Hên” mà nếu Ngốc ta Hên cỡ nào thì cũng phải gặp trở ngại chứ !
Đầu tiên là ngôn ngữ, chẳng lẽ chỉ mấy cô hay bà người Tầu mới được làm Tiên ? Lỡ gặp một cô Tiên "Tây" hay thậm chí Tiên "made in Afghanistan" thì sao ? Trên chốn Tiên Cảnh mà nói chuyện “tay quơ” thì ... không mấy thích hợp ! (chỉ thích hợp ở trần gian thôi)
Vượt qua được trở ngại ngôn ngữ thì vẫn còn nhiều vấn đề như việc ... chọn vợ chẳng hạn vì các nàng Tiên chắc chắn là phải đẹp.
Mấy mụ Phù Thủy có khi đẹp khi xấu chứ chưa thấy ai nói "Xấu như Tiên" bao giờ (tới già thì Tiên cũng phải xấu chứ !), cái khổ nhất là những người tuyệt đẹp thì trông đều gần giống nhau, cứ xem các cuộc thi Hoa Hậu hoặc các bà vừa bước từ Thẩm Mỹ Viện ra thì rõ.
Hay là chàng Ngốc này có tính giống người bình thường là thích ... "bắt cá hai tay" ? Có vợ rồi mà mắt vẫn nhấp nháy đến nỗi phạm kỷ luật Tiên giới !
Thích ứng với thời gian thì lại khó hơn vì nghe nói một ngày trên cõi Bồng Lai dài bằng cả trăm ngày nơi Hạ Giới, có vợ đẹp thì dễ ... "kiệt sức" lắm ! mà sức lực của người phàm thì có hạn, cứ cho là 30 năm dưới trần thế (đại khái tương đương với 3 năm trên đó) mà liều mình "cố wá" thì cũng chẳng mấy lúc trở thành "qúa cố" ! và nếu không có "Minh Mạng Tửu” ở CÂY BÀNG TỬU GIA thì "Thuốc Tiên" kiếm ở đâu ra ?
Nhưng có lẽ sống trên cõi Tiên khó nhất là không được thoả mãn tính ham họchỏi ! Sách báo chẳng có, nếu có chưa chắc đã đọc mà hiểu được. Các bà vợ Tiên thì chắc là phải tắm ở "Suối Tiên", không thể có chuyện dùng chung xô nước với ông chồng trần tục ! Các ông đàn ông là tò mò lắm nghen vì thỉnh thoảng vẫn muốn biết các cô Tiên khác có mặc đồ của ... Victoria Secrets không, nhưng bà vợ Tiên cứ mỗi lần đi tắm là ... bay vù vù tới Suối Tiên, chàng Ngốc này lưng còng gối mỏi thì chạy theo sao cho kịp…he he
Chán qúa Ngốc ta đành "trốn" về cõi trần gian cho xong, cũng chẳng biết trên Tiên cảnh có cần ký giấy ly dị hoặc cấp dưỡng hay không ? và có lẽ không giống như trong truyện kể là chàng không tìm được bà vợ mà chắc do ... chán lắm! nên chẳng còn ai nhận ra
Truyện thời nay, mới đây thôi có một vị Hành Giả, sống một đời đạo hạnh nên cũng đã học được phép đi ngược về quá khứ , định rủ nhau làm một chuyến viễn du "back to the future" để tìm hiểu về Nghiệp, Duyên với….hai bà vợ cũ xem sao.
Vị Hành Giả này đã ghé lại trường Nữ Trung Học Ngô Quyền để tìm hiểu nguyên do tại sao ngày trước có một người đẹp ... "dại dột" như thế (?) dám từ chối lời cầu hôn của một người "toàn hảo" như chàng! Người đẹp bèn giải thích:
"Dù sao, dù sao đi nữa em vẫn yêu anh! Nhưng khi phải chọn lựa giữa anh và ông chồng hiện nay, em sẽ chọn cái ... ít tồi hơn"
Vị Hành Giả trở về qúa khứ hơn 40 năm trước thì may mắn hơn, đã gặp được "người vợ thứ hai ", trông hơi giống bà vợ nhà, nhưng đẹp gấp 8 lần !!!
"Ngưòi ấy" nhẹ nhàng hỏi:
-"Chàng đi đâu đây?"
-"Tôi đang đi tìm cội nguồn của Nhân Duyên ! Năm xưa cũng ở chốn này, chỉ vì một "phong thư tình ngây dại" mà đã phải mang "kiếp sống đọa đầy" tới tận hôm nay !"
"Người ấy" bỗng "hung" lên:
-"Chàng nhìn kỹ lại xem, cũng chỉ vì "phong thư tình ngây dại" năm xưa mà em ra đến nông nỗi này! 40 năm rồi còn gì, em đã gìa gấp 8 lần là nhờ ai ?"
Hành giả nhìn kỹ lại thì hóa ra "người ấy" chính là vợ mình! Hãi qúa, bèn phải "gỡ gạc":

"Mơ khách đừơng xa, khách đường xa
Tóc em ... trắng quá, nhìn không ra!
Ở đây sương khói mờ nhân ảnh"

Ánh mắt "người ấy" bỗng sắc như dao bổ cau:
-"Này, cứ đứng đấy mà nhân với ảnh, liệu hồn về nhà ngay mà ... nấu cơm , rửa chén rồi còn thay tã cho cháu nội nữa !"
Hành giả nghe xong toát mồ hôi, ba chân bốn cẳng chạy vội về nhà để chu toàn bổn phận!
Hóa ra trong những người tôi quen, hạnh phúc nhất lại là một bạn già có gia đình hiện định vị bên Bà Chiểu, ông bạn này là một người rất ư là ... đàng hoàng (chỉ trừ vài lần dối vợ đi uống bia ôm thì ... không kể !) anh ta là một người cũng có tu hành chút đỉnh nên "ngộ" ra rằng:
"Thứ Nhất là tu tại gia, thứ Nhì tại chợ, thứ Ba tại chùa"
Khi đến thăm gia đình bạn già này tôi ngạc nhiên lắm vì từ phòng khách, phòng ngủ, phòng tắm, mỗi phòng đều có ít nhất là dăm bẩy tấm hình khổ lớn cuả Bà Xã ông ta treo trên tường hoặc đặt trên nóc tủ ở những vị trí rất "trang trọng". Đó là chưa kể mấy tấm hình nhỏ trong túi áo, túi quần mà chưa bao giờ ông ta dám "quên" mang theo !
Thấy tôi ngạc nhiên, ông ta bèn giải thích:
"Chẳng có phương pháp nào hay hơn phương pháp này vì chỉ cần nhìn quanh, ông sẽ biết là mình 100% under supervision" !
"Hơn nữa ông sẽ học được tính dễ tha thứ, lỡ bạn bè có làm bực mình hay mất lòng, chỉ cần nhìn mấy tấm hình Bà Xã là ông có thể tự nhủ :
"Thế này mà mình còn chịu đựng được bao nhiêu năm nay (?) thì bạn bè có đùa hơi qúa một chút thì có ăn thua gì" ?

Zậy mới nói cơm cơm phở phở cơm thua phở, phở phở cơm cơm phở hơn cơm. Ăn gì thì ăn mà tới lúc già rũ nằm một xó nhà thì nhìn quanh chắc cũng chỉ còn chén cơm khô (vì khổ) chăm bẵm đút chút nước cháo cho mà cầm hơi….he he….ngốc cỡ như Tử cũng bỏ Tiên….” về với vợ”, vậy thì tại sao không thấy được cô Tiên còm cõi thui thủi quanh nhà với đủ mọi “thiên chức”…
…….Ấy ấy, đọc thì đọc có thấy bóng dáng của mình thì đừng nghĩ rằng “tg” xiên xéo mà tổ chức truy sát nghen…

Re: Chuyện Phiếm về Tiên nữ

Bạn thưởng thức 21/12/2012
Bác Ngốc tài thật. Vẽ tranh biếm đã siêu.........., đọc văn bác Ngốc viết phiếm cũng thấy siêu........bái phục...bái phục.
Góc nhìn của bác Ngốc rất "bén".
Hình như bác có quen biết ...hay họ hàng ...dây mơ rễ má gì với bạn KaKaKa.........thì phải ??? thật giống......! tin là vậy.

TUỔI THƠ

NgT.K2 15/08/2012
Nhìn nụ cười của những em nhỏ, nụ cười rạo rực niềm vui tới trường, lòng tôi chợt ngập tràn những cảm xúc bâng khuâng thật lạ. Những ký ức trong tôi, kí ức mang màu tím nhạt tưởng chừng như đã chìm vào giấc ngủ sâu của quên lãng lại dội về. Và, chẳng biết từ bao giờ, từ bao giờ mà tôi đã tự hỏi mình rằng: tuổi thơ có một lần nữa trở lại hay không?
Thật khó để định nghĩa cho đúng về tuổi thơ. Một quãng thời gian dài, thật đẹp, thật yên bình. Nếu coi cuộc đời là một ngày dài bất tận thì tuổi thơ là lúc bình minh, thời điểm đẹp nhất. Ánh hồng bình minh ấy mãi nhẹ nhàng mơn trớn ký ức ta, theo ta đi suốt cuộc đời như những kỉ niệm tuyệt vời.
Ngày ấy ta lớn lên trong vòng tay ôm ấp của cha mẹ, thầy cô, mái nhà, mái trường chở che ta khỏi mưa, nắng. Ngày ấy, ta hay hỏi cái này cái nọ, hay đeo cặp trên vai mỗi sáng, hay để hay bàn tay lấm lem đầy mực tím. Ta tin vào những phép màu, những bà tiên, ông bụt, những giấc mơ kì diệu như cổ tích. Nụ cười ta trong veo như nắng hè, tâm hồn ta như mảnh giấy trắng còn chưa vẩn chút lo âu nào của cuộc đời. Từng ngày, từng ngày trôi đi trong niềm vui và hạnh phúc. Vậy đấy, tuổi thơ - hai tiếng ấy ngân lên dịu ngọt và ấm áp làm sao.
Và thời gian cứ thế trôi đi, mỗi năm, mỗi tháng lại kéo vòng tay tuổi thơ ấy rời xa ta hơn một chút. Thời gian bắt ta lớn lên, bắt ta quên đi những giấc mơ thời con trẻ. thời gian quăng ta vào cuộc đời mưu sinh nhọc nhằn, vào bao vui buồn, phiền muộn lẫn lộn, dở dang. Cho đến một lúc nào đó, ta giật mình nhận ra bàn tay ta đã đầy vết chai sạn, ta muốn trở về với tuổi thơ, trở về với vòng tay ấm áp ngày nào, thèm được nghe lời mẹ ru, được cắp sách tới trường. Tuổi thơ giống như một giấc mơ thật đẹp, giờ đây, khi đã trưởng thành, đã chán mùi sóng gió, ta muốn một lần, một lần thôi được mơ lại giấc mơ ấy.
Nhưng thời gian có bao giờ trở lại đâu, và giấc mơ tìm về tuổi thơ của ta chẳng bao giờ thành sự thực cả. Nhưng, giấc mơ càng xa vời thì ta lại càng ôm ấp nó, đó là lí do biết bao nhiêu người lớn ao ước trở lại thành trẻ con. Người lớn mong bé lại như mùa đông mong tia nắng xuân ấm nồng vậy.
Người lớn không thể bé lại, nhưng tâm hồn ta, trái tim ta thì có thể, nếu ta quên đi hết những đắng cay, tính toán. Phải rồi, bàn tay ta chai sạn nhưng trái tim ta thì không. Khi ta sống lại với những kí ức thời ấu thơ, khi lòng ta ngập tràn yêu thương và hy vọng, ta đã một lần nữa mơ lại giấc mơ đẹp ấy rồi.
Thật lạ là khi còn bé, mọi đứa trẻ đều muốn mình là người lớn, còn khi đã lớn rồi, tất cả người lớn lại đều ước mình bé lại thành trẻ con. Phải chăng chúng ta luôn mơ về những điều quá xa vời ở tương lai hay quá khứ, mà chẳng bao giờ ta ước cho thực tại?
Những cánh chim trắng nhỏ vây quanh tôi.
Màu khăn quàng tươi như nắng hạ.
Nụ cười giòn như gió đầu thu.
Thế đấy, người lớn chẳng bao giờ có được những nụ cười hồn nhiên không vướng bận như thế, và vì không có được nên họ ước, họ mơ, mơ cho lòng mình thành đứa trẻ.
Nên, các anh chị em ạ, hãy sống thật vui, thật hạnh phúc nhé. Đừng bỏ lỡ một giây, một phút nào, vì tuổi thơ của mỗi con người chỉ có một lần mà thôi!

Chuyện của ông chồng "nhất vợ..."

NgT.K2 18/07/2012

Không biết ai là người đầu tiên và từ bao giờ đã sáng tác ra cái câu “nhất vợ nhì trời” để bây giờ cho những người làm chồng như tôi nhất nhất phải tôn thờ cái phương châm ấy.
Riêng tôi còn kế thừa và sáng tạo rằng: “nhất vợ, nhì vợ, ba cũng vợ và bét là trời. Lý thuyết của tôi thế nào thì thực tiễn tôi là thế ấy. Nhân danh những người chồng, nhân danh tình yêu tôi xin thề là không hề nói sai.
Ngày tôi cưới nàng cách đây đã 20 năm tôi còn nhớ lắm. Đêm tân hôn nàng khóc nức nở như thể bị tôi đánh mắng. Tôi hỏi vì sao nàng bảo: “Hôn nhân là giết chết tình yêu, từ hôm nay coi như chúng ta đắp mồ cho tình yêu”. Nghe mà lạnh cả sống lưng!
Tôi bảo nàng đừng mộng mơ quá kẻo vỡ mộng thì thất vọng lớn nhưng nàng không nghe. Nàng bắt tôi quỳ xuống hôn tay nàng và thề là suốt đời gìn giữ tình yêu như buổi ban đầu. Tôi làm theo răm rắp như tên tín đồ trước Chúa. Thế nàng mới yên tâm.
Nhưng có ngờ đâu việc tưởng thế cho qua chuyện lại biến tôi thành nô lệ suốt đời cho tình yêu mộng mơ của nàng. Ngay sáng hôm sau vừa ngủ dậy người còn mệt bã bời, nàng đã sai tôi ngồi tháo từng bông hồng trong bó hoa cưới rồi ép chúng vào cuốn sổ dày cộp để làm kỷ niệm.
Buổi tối, vừa ăn xong nàng đặt đến bộp cuốn sổ to như cái thớt trước mặt tôi và sai: “Từ nay mỗi tối phải viết nhật ký cho con cái sau này nó đọc”. Và nàng yêu cầu tôi viết để nàng duyệt thử.
Vào một buổi tối sau đó, tự nhiên lại thấy nàng khóc thổn thức. Hỏi mãi nàng mới nói nhấm nhẳng: “Hôm nay là kỷ niệm 2 năm ngày em nhận lời yêu anh. Sao anh không nhớ mua hoa mừng?”.
Trời ơi đất hỡi, đến cái ngày ông nội tôi mất tôi còn chả nhớ nữa là cái ngày ngỏ lời liếc kia. Nhưng ngay lập tức tôi cười trừ và hứa từ lần sau sẽ luôn nhớ những ngày kỷ niệm của tình yêu để nàng tin.
Thế mà rồi, ngay tuần sau thôi, tôi lại mắc một sai lầm. Ấy là không nhớ ngày kỷ niệm của chiếc hôn đầu tiên với nàng khiến nàng bỏ cơm giận dỗi không ăn, không ngủ cùng giường. Cuối cùng thì tôi lại phải quỳ xuống van xin và thề sẽ ghi nhớ tất cả những gì đẹp đẽ nhất của thời chúng tôi yêu nhau.
Từ đấy, ngày ngày, tháng tháng, năm năm đầu óc tôi dành để nhớ những ngày ấy để mua hoa kỷ niệm, chỉ thế cũng đã phát điên phát cuồng, làm sao mà nhớ nổi những cái khác.
Thế mà rồi tình yêu vẫn trụ được cho đến bây giờ và tôi luôn được bạn bè, cơ quan tôn vinh là người yêu vợ nhất quả đất. Điều đó cũng phải thôi bởi vợ tôi cũng vào hạng đẹp nhất... quả đất chứ kém gì?
Mà suy cho cùng thì chiều vợ mình cũng là chiều mình. Nàng mà vui tươi, sung sướng thì cửa nhà cũng yên ổn, bố con tôi cũng rộn ràng, vui vẻ.
Lần sinh nhật nàng tôi đặt chiếc bánh kem to như cái mâm và viết hai dòng thơ bằng kem sô cô la lên mặt bánh: Trời còn cho nói một câu/ Vẫn xin nói lại lời đầu Yêu em! Tôi còn đặt bó hoa gồm 40 bông hồng tượng trưng cho tuổi đời vợ tôi. Cô ấy cảm động ứa nước mắt mà thì thầm vào tai tôi: “Không ngờ trái tim anh còn nồng cháy như thuở yêu đầu”.
Tôi bảo: “Để giữ cho tình yêu trẻ mãi, anh không nề hà điều gì”. Thật thế, bây giờ sáng sáng lúc vợ tôi chạy bộ ngoài phố thì tôi nấu ăn, tranh thủ giặt quần áo. Buổi chiều khi vợ còn ở Trung tâm thể dục thẩm mỹ, tôi đi đổ rác, đi chợ, nấu ăn... Buổi tối, lúc vợ xem phim thì tôi dạy con cái học hành, tất tật mọi việc tôi làm cho vợ để cô ấy thoải mái.
Đến một ngày kia tôi ngã bệnh, sốt lên 39 độ, người tưởng bung ra như củ khoai nướng. Vợ tôi sờ đầu sờ tay chân thấy mồ hôi nhũng nhượi và hôi hổi như con trạch luộc vừa vớt trong nồi ra, nàng rú lên gào khóc: “Anh ơi, anh đừng chết nhé, chết thì ai chăm sóc đời em”. Tôi nghe chỉ muốn chết ngay cho xong nhưng nghĩ đến thân liễu đào tơ của vợ từ bé vốn được chiều chuộng, không khổ đau bao giờ nên tôi lại nằm im.
Con trai đi học về thấy bố ốm liền bảo: “Mẹ đi chợ mua hành tía tô về nấu cháo cho bố. Lúc này mẹ phải chăm thì bố mới khỏi. Con ngồi trông bố thôi”. Thế là vợ tôi đi chợ. Nàng mua rau tía tô, hành khô và gạo nếp.
Về nàng nấu cháo cấp tập. Khi bưng bát cháo lên ăn tôi mới nhận ra vợ tôi tai hại biết nhường nào. Cháo ninh chưa nhừ nên trông như bát gạo luộc lõng bõng. Trong đó, hành khô nàng bỏ cả củ như những viên bi lổn nhổn, lá tía tô thì chỉ rửa sạch rồi cho cả búi vào và những miếng thịt nạc thì nàng thái thành cục to như bao diêm nên bên trong chưa chín kỹ.
Tôi gắt bẳn, vâng có lẽ đây là lần đầu tiên tôi cáu tiết với vợ: “Cô vụng về quá, cháo này đến trâu bò khỏe nó cũng không ăn được đâu nhá! Những lần cô ốm, tôi nấu cháo cho cô thế nào?”.
Thằng con thấy căng thẳng sợ quá bảo: “Thôi, thôi, để con đi mua phở cho bố”, nói rồi nó cầm chiếc bát to tướng chạy ngay ra đầu phố. Vợ tôi tức mình bê cả bát cháo đổ vào sọt rác rồi ra ghế ngồi khóc.
Nàng vừa khóc vừa kể lể đủ tội tôi. Nào là không coi trọng tình cảm chăm sóc của nàng trong bát cháo, nào không biết hôm nay là ngày Valentine hay sao mà nỡ cáu gắt nàng trong ngày này?
Tôi quát tướng: “Tôi mà chết đi thì tình yêu cũng chẳng có nghĩa lý gì. Cô ngồi đấy mà tôn thờ tình yêu”.
Vợ tôi trợn mắt: “Được, nếu vậy tôi sẽ về nhà mẹ tôi, tôi sẽ đi khỏi cái nhà này cho anh sống không cần tình yêu”. “Vâng, cô cứ đi, tôi sẽ thuê ôsin về giúp việc bố con tôi”.
Tưởng dọa thế mà nàng đi thật. Nàng gọi ngay taxi trước mặt tôi và xách valy đi ngay lập tức. Chiều hôm ấy, con tôi vội đến Trung tâm giới thiệu việc làm dắt về một cô giúp việc và cô ta xắn tay ngay vào công việc chẳng nề hà gì. Lần đầu tiên tôi được người khác chăm lo nấu ăn, giặt giũ, lau nhà, đi chợ, thậm chí cả bỏ màn cho tôi đi ngủ.
Vì vậy tôi yên tâm uống thuốc và nằm nghỉ ngơi chẳng lo nghĩ gì nữa. Đã thế thằng con lại hay gọi điện kể với mẹ nó: “Mẹ cứ yên tâm ở bên bà ngoại, đừng lo gì vì nhà mình đã có cô giúp việc chăm lo tất cả. Cô ấy nấu cơm ngon lắm, lau chùi nhà cửa còn sạch hơn bố làm”.
Hôm nay thì nó khoe: “Bố khỏi hẳn rồi mẹ ạ, đã bắt đầu đi làm. Gớm, khỏi rồi mà cô Na vẫn chiều cứ như bố đang ốm ấy, nấu xôi lạp sườn cho bố ăn sáng, bắt bố phải uống nước cam, dặn chiều phải về sớm không được la cà uống bia...”.
Hình như mẹ nó dặn sẽ về hay sao mà thấy nó gàn: “Thôi, mẹ ơi, mẹ cứ ở bên đó để cảnh cáo bố, thể nào cũng có hôm bố nhớ mẹ quá không chịu được lại đến xin lỗi và đón mẹ về ngay ấy mà”.
Hình như mẹ nó khóc kể lể gì đó nên thằng con tôi dặn: “Sáng mai nhé, sáng mai mẹ về sẽ thấy cảnh cô Na chăm sóc bố như thế nào, cô ấy giỏi lắm mẹ ạ”. Thế nhưng ngay cuối chiều hôm ấy, vợ tôi đã tức tốc về ngay chứ không cần đợi đến sáng mai.
Vừa vào nhà nàng đã nhìn ngó khắp nơi và gọi tướng: “Cô Na đâu, ra cho tôi hỏi xem nào?”. Thằng con tôi reo lên: “Trời ơi, mẹ chậm quá, cô ấy đã xin thôi việc về quê đột xuất rồi. Cô ấy chỉ hẹn lúc nào bố cần thì gọi”.
Vợ tôi có vẻ hả lòng bảo: “Thôi, khỏi cần, từ nay em sẽ thôi câu lạc bộ giữ eo, câu lạc bộ làm đẹp để có thời gian ở nhà chăm sóc gia đình. Em sẽ tập làm tất cả mọi việc đỡ đần cho anh. Em sẽ cùng anh giữ ngọn lửa tình yêu trong căn nhà này”.
Tôi thích quá ôm chầm lấy vợ. Lúc ấy thằng con tôi đã biến lên phòng. Tôi thật cảm ơn nó vì thực ra cô Na ôsin mà nó thuê chỉ làm việc 3 ngày thôi, cô ấy đã về từ hôm kia rồi và mọi sự chăm sóc của cô ấy với tôi hoàn toàn là do nó... bịa ra.

Re: Chuyện của ông chồng "nhất vợ..."

TL 20/07/2012
Chuyện này chắc la do bác Ngốc tưởng tượng ra chứ không phải là gia cảnh thật...Vợ bác chắc không tệ đến vậy !!!! và bác cũng chẳng dại chiều vợ đến 20 năm trời như thế...hehehe
Nhưng !!
Bác đã viết được cốt truyện như vậy đoán được bác là người đàn ông tốt, sống tử tế, chung tình và tâm lý..
Câu chuyện hay, văn phong đơn giản, xúc tích dễ đi vào lòng độc giả...
Ước gì biết bác Ngốc là ai ??? tò mò thật đấy..
<< 1 | 2 | 3 | 4 | 5 >>

New comment