Bạn Mời !

26/01/2012 05:21

Date: 2012-01-20

By: Ngốc Tử K2

Subject: H.Tiên & hhuy

Chuyện Bi Giờ Mới kể
 

Bạn Mời !


Một ngày trung tuần tháng 9 – 1979, Sáng hôm đó bầu trời mang một màu xam xám âm u như một điềm báo trước cho hành trình chỉ khoảng 30 cây số từ Sài Gòn đi Biên Hòa. Một hành trình tuy ngắn ngủi nhưng lại quyết định đến cả một tương lai dài thăm thẳm của cuộc đời tôi. Tôi cùng với Cha tôi đến trường Mỹ Thuật Biên Hòa để đăng ký nhập học theo giấy báo trúng tuyển dù trong lòng chẳng hề vui như những cậu học trò khác, học ở Biên Hòa là một điều bất ngờ đối với tôi bởi vì ước mơ của tôi bấy giờ là được học trường Cao Đẳng Mỹ Thuật TP ( bây giờ là ĐHMT HCM ).
Đến Biên Hòa, sau khi làm mọi thủ tục tại phòng Giáo Vụ tôi được một anh HS K1 hướng dẫn về phòng nội trú còn Cha tôi sau khi xem qua căn phòng tôi ở rồi dúi vào tay tôi khoảng 80 đồng , dặn dò đôi câu rồi ông lại ra xe về Sài Gòn.


Biên Hòa lúc đó là một vùng đất xa lạ lắm nhưng sao trong lòng tôi lại dửng dưng thờ ơ chẳng màng quan tâm tìm hiểu.Cả ngày hôm đó trời mưa rả rích một số bạn cùng đến BH học như tôi chẳng biết làm gì chỉ tụm lại dò hỏi làm quen nhau. Đang ngồi thờ ơ ngắm mưa rơi thì bỗng vai tôi lay nhẹ và một giọng vừa khàn khàn vừa lắp bắp hỏi tôi::
-Bạn ở đâu đến vậy ?
Quay lại nhìn thấy một thằng cũng cỡ như tôi nhưng ăn mặc có vẻ trau chuốt đẹp đẽ, tôi trả lời cộc lốc:
-Sài Gòn
-Vậy giống mình, mình cũng ở Sài Gòn.
Nghĩ bụng “ Mình với đầu con mẹ gì” nào giờ bạn bè quen gọi tao mày, thằng này chắc con nhà giàu nên xưng hô kiểu cách tôi liền trả lời :
-Ừ ! nhưng mà cứ gọi mày tao đi cho rồi khỏi kiểu cách làm chi
Nó tròn mắt nhìn tôi nhưng rồi lại cười và nói:
- Cũng được,” mình” gọi nhau bằng mày tao nhe
Mẹ kiếp lại” mình” nữa, cái giọng khàn khàn lắp bắp nghe hổng giống ai
-“Mình” tên Minh,, mày tên gì ?
Trời ơi là trời chịu thầu không ?lần này tôi quay lại nhìn kỹ khuôn mặt nó :
-Mời !
- Hả ?
-Mời ,Nguyễn Văn Mời, kính mời, xin mời… đó cha nội
-Ah! Vậy hả, tên nghe sao lạ vậy bộ ông bà già hổng còn tên nào khác sao mà đặt cái tên nghe kỳ cục vậy ?
Hah thằng này mới biết một biết hai thôi, tao sẽ cho mày sáng mắt ra với cái tên mày cho là xấu quắc kỳ cục của tao, nghĩ bụng vậy nhưng tôi vẫn tỉnh queo:- Chắc có lẽ vậy
Bỗng một bàn tay kẹp điếu thuốc lá đang cháy dở dí sát mặt tôi:
- Làm 1 ngao cho đỡ lạnh, tao tên Hiếu quê Đồng Tháp, tụi bay nhìn cái bộ dạng giống dân thành phố phải” hông” ?
Liếc lên tôi nhìn thấy một gương mặt đẹp trai, rất đàn ông,- Minh nhún vai :
-Ừ, dân Sài Gòn nếu thích thì tụi mình chơi chung, ăn chung.
Vừa nói Minh vừa đẩy bàn tay cầm điếu thuốc lá qua tôi, nhận điếu thuốc không nói câu nào tôi liền đưa lên mối kéo một hơi nhưng cứ ngậm trong miệng rồi lén lén nhả khói ra. Nào giờ có hút thuốc lá đâu, ông Già mình mà thấy cầm điếu thuốc là ăn đòn mệt nghỉ . Nhưng cũng phải cho mấy thằng này biết mình là dân cứng cựa chứ không phải tầm thường. Mới nghĩ trong đầu tới đó bỗng nhiên bật ho sặc sụa đầu óc tự nhiên lơ mơ lâng lâng, tai nghe ù ù loáng thoáng tiếng cười của thằng Hiếu
-Ha ha ha không biết hút mà bày đặt, uổng phí thuốc của tao…..
Tôi muốn gân cổ cãi lại nhưng mà sao không mở miệng được, trần nhà và mấy cái giường cứ quay mòng mòng và hình như tôi đã mụ mẫm mê man…..
Ôi trời ngày đầu tiên bước ra đời sống tập thể, chỉ vì chút sĩ diện hão huyền của mình muốn chứng tỏ là ta đây cũng giang hồ ngang dọc, cay cú từ câu nói, trong lòng hăm he muốn dạy người khác một bài học. Nhưng quả thật trời cao có mắt sao nỡ hại kẻ gian tà, chưa làm gì được ai đã dính đòn tuy không mang thẹo nhưng quê một cục chà bá…..