Sao không là gió?

Thấy hay chép lại 18/02/2013


Em:
Có phải là...
Vô dụng lắm phải không anh...

Em:
Vẽ cầu vồng...
Em quên tô mưa, vẽ nắng...

Em:
Vẽ hạnh phúc...
Bút em cầm, em lại vẽ thiếu anh...

Em chẳng phải họa sĩ để có thể tô vẽ những đường vẽ tròn trịa, em chẳng phải người hội họa để có thể vẽ cho anh một bức chân dung. Nét vẽ em nguệch ngoạch không đầu mà cũng chẳng cuối, đơn giản vì em không biết phải bắt đầu từ đâu cũng không biết phải kết thúc như thế nào. Em cứ vẽ trong mơ hồ, vẽ trong men nhớ và trong chếnh choáng của hương say.

Đã có lúc, em định vẽ một nụ cười trên gương mặt còn chưa được chỉn chu, nhưng run tay nên nụ cười ấy bỗng trở nên sao quá gượng gạo. Rồi em xóa đi, em vẽ lại, nhưng ngòi bút em không hiểu sao cứ theo đường nét cũ. Chật vật một hồi, em cũng vẽ được nụ cười hoàn thiện, nhưng những nét vẽ kia thì không sao tẩy hết, nó vẫn in, nó vẫn hằn trên trang vẽ như nhạo cười em thật quá bất tài.

Em vò nát bản vẽ của mình, em thẳng tay quăng chúng qua khung cửa, rồi một người bạn của em đi qua, nó nhặt lên tờ giấy, nó vuốt thẳng tờ giấy, nó lấy ra một cây bút và bắt đầu vẽ lại bản vẽ của em. Nó bảo em không biết vẽ thì cứ tập, nhưng đừng bao giờ hủy hoại những gì mình đã làm ra, phải trân trọng nó, phải nhìn nhận nó như một bài học để ngày sau không phạm phải nữa. Rồi nó đưa bức tranh nó mới vẽ cho em, bức tranh ấy chưa hoàn thiện, nó vẫn còn thiếu một nụ cười. Em phải vẽ gì vào đó đây? Vẽ nụ cười hay vẽ giọt đắng ở trên môi? Cuối cùng, em để trống nét vẽ ấy, có thể, em sẽ vẽ tiếp vào một ngày không xa...
Không vẽ nữa, em quay sang viết thơ, viết những dòng thơ ngập ngừng trong vô thức. Em không biết làm thơ có vần, cũng nào hay những niêm luật của thơ xưa, em chỉ viết như viết những bất chợt - bất chợt buồn, bất chợt thấy cô đơn:

Ngồi nhớ anh, em viết vội dòng thơ

Nhưng ngẩn ngơ nên chưa thành câu chữ

Em chần chừ "ừ thì làm sao chứ?"

Anh cũng nào thấu được nỗi nhớ em

Em chỉ viết được có thế thôi, em đâu phải thi sĩ đâu anh, em cái gì cũng không biết, mà có biết thì cũng chỉ biết một nửa. Thế giới em tồn tại nó nhỏ bé quá mà, sao em có thể đi hết được những thú vui bên ngoài ranh giới ấy. Em lúc nào cũng chỉ biết lang thang trong vô vàn cảm xúc hỗn loạn, em lúc nào cũng chỉ biết cười trừ cho qua nốt ngày hôm nay. Em thực tâm cũng đâu muốn những người yêu thương em vì em mà phiền muộn, nhưng cuộc sống em nó thế thì em biết làm sao mà lo cho hết được. Giá như mọi người bớt yêu thương em đi, giá như mọi người bớt lo lắng cho em đi, thì em đã có cớ mà oán trách ông trời sao thật quá bất công. Đằng này, ai cũng quan tâm em, ai cũng dành cho em những ân cần rất mực, có điều, em phải làm sao để phân biệt được thật giả đây?
Người ta vẫn luôn nói con người bây giờ xấu tốt lẫn lộn, huống chi cái xấu và cái tốt chỉ cách nhau trong gang tấc và trong một con người bao giờ cũng tồn tại cả hai. Nhưng không hiểu sao em vẫn thích được nghe những lời thật lòng, có nói thật em mới biết đường mà tránh, chứ cứ nai tơ hoài rồi dùng sừng đâm thì em thoát sao được? Ừ, có cảm giác nào đau đớn bằng khi nghe người ta nói dối mà mình đã biết được sự thật không? À mà thôi, người ta đã cất công nói dối thì sao không lắng tainghe rồi giả bộ tin?
Thật ra, những lúc thế này em mới thấy cuộc sống luôn không ngửng thay đổi, và dường như để thích ứng với sự thay đổi ấy con người cũng luôn luôn đổi thay. Biết sao được, người ta vẫn thích hơn những điều mới mẻ mà, đôi khi sống trong hạnh phúc mới, niềm vui mới, người ta sẽ được hoàn thiện hơn, sẽ được thoải mái hơn. Chắc chỉ có em là đi thụt lùi giữa những bất biến ấy, em vẫn giữ cho mình thói quen xưa, kí ức xưa và cả một con người đã xưa như cổ tích mà đôi khi nhìn vào gương em còn thấy phát chán.
Thôi thì cũng kệ, biết làm sao mà lo cho hết được, người ta có quyền thay những thứ cũ bằng một cái gì đó mới mẻ hơn mà, cuộc sống này vốn dĩ đã vậy, dòng đời này vốn dĩ đã vậy. Rồi một lúc nào đó người ta cũng sẽ nhận ra có những điều không thể thay thế thôi. Vậy thì em phải sống thôi, tồn tại mãi như thế cũng chán rồi. Phải sống tốt để người ta còn thấy tiếc nuối nữa chứ, cố níu kéo cũng chỉ càng khiến người ta thêm trốn chạy thôi, sao không là gió để khỏi ràng buộc những yêu thương đang thoảng?

New comment